Tút cho ngày 27/2: Người Công giáo hãy học bác sỹ Vũ Đình Tụng phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân.
Bác
sĩ Vũ Đình Tụng là một người công giáo yêu nước. Ông có người con trai út Vũ
Văn Thành, một chiến sĩ tự vệ của thủ đô đã hy sinh trong khi chiến đấu bảo vệ
Hà Nội mùa đông năm 1946. Anh Thành bị thương rất nặng, đạn xuyên qua người, dập
cả ổ bụng, không mổ thì không qua khỏi, mà mổ thì không có điện, không có máu để
tiếp, thuốc cũng không đủ và người thầy thuốc đứng ra mổ ca này chỉ có thể là
ông, thân sinh của Thương binh, bởi lẽ lúc đó chỉ có ông là Bác sĩ duy nhất có
mặt tại căn hầm này. Kết cục đau đớn xảy ra, ông không thể dành lại mạng sống
cho con trai mình vì vết thương quân thù gây ra quá nặng. Chúng cướp đi đứa con
thân qúy thứ 2 của ông (anh của Thành là Vũ Đình Tín, tự vệ chiến đấu đã mất
sau tổng khởi nghĩa 1945), nghề nghiệp của ông đã phải chứng kiến bao cảnh đau
thương tang tóc của người khác nhưng vết thương này quá lớn đối với trái tim
người cha.
Vào
một buổi chiều tại bệnh viện ở Văn Điển, khi ông vừa mổ xong cho một thương
binh thì bác sĩ Trần Duy Hưng, lúc bấy giờ là Thứ trưởng Bộ Nội vụ đến thăm ông
và trân trọng trao tận tay ông bức thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh, bì thư làm bằng
giấy báo cũ, mặt trước dán tờ giấy trắng, chữ viết tay, nét hơi run: "Kính
gửi Bác sĩ Vũ Đình Tụng", cầm phong thư trên tay ông cảm động vô cùng,
lúc đầu ông cứ nghĩ đó là một mệnh lệnh mới của Người, nhưng thật bất ngờ, đó lại
là một bức thư riêng đầy tình cảm lớn lao của Bác, chia sẻ đau thương với gia
đình ông.
Trong thư Bác viết:
"Tôi được báo cáo rằng: Con giai của ngài đã oanh liệt hy sinh cho Tổ quốc. Ngài biết rằng tôi không có gia đình, cũng không có con cái. Nước Việt Nam là đại gia đình của tôi. Tất cả thanh niên Việt nam là con cháu tôi. Mất một thanh niên thì hình như tôi mất một đoạn ruột.
Nhưng
cháu và anh em thanh niên khác dũng cảm hy sinh, để giữ gìn đất nước. Thế là họ
đã làm rạng rỡ dân tộc, vẻ vang giống nòi. Họ chết cho Tổ quốc sống mãi. Vật chất
họ mất, nhưng tinh thần họ sẽ luôn luôn còn với non sông Việt Nam.
Họ
là con thảo của đức Chúa, họ đã thực hiện cái khẩu hiệu: Thượng đế và Tổ quốc.
Những thanh niên đó là anh hùng dân tộc. Đồng bào và Tổ quốc sẽ không bao giờ
quên ơn họ.
Ngài
đã đem món của quý báu nhất, là con của mình sẵn sàng hiến cho Tổ quốc. Từ đây,
chắc chắn ngài sẽ thêm ra sức giúp việc kháng chiến để bảo vệ nước nhà, thì
linh hồn cháu ở trên trời cũng bằng lòng và sung sướng. Tôi thay mặt Chính phủ
cảm ơn ngài và gửi ngài lời chào thân ái và quyết thắng.
Tháng
1- 1947
Hồ
Chí Minh
Đọc
xong lá thư của Bác mà ông thấy bàng hoàng, xúc động, trong lúc chiến tranh Bác
bận trăm công nghìn việc, ngay cả đến những người thân thuộc họ hàng với ông
cũng không có thì giờ thăm hỏi, chia buồn, thế mà Bác vẫn nghĩ đến ông, một gia
đình bé nhỏ đang có cái tang đau lòng.
Tự
nhiên ông thấy nỗi đau thương và sự hi sinh của gia đình ông trở thành nhỏ bé
trong tình thương mênh mông và sự hi sinh cao cả của Bác, của dân tộc. Ông nhìn
rõ mình sẽ phải làm gì để xứng đáng với sự hi sinh cao cả của các con ông và khỏi
phụ lòng của Bác... Sau này trải qua nhiều khó khăn, gian khổ của cuộc kháng
chiến chống Pháp ở chiến khu Việt Bắc, Ông đã bao lần đọc lại bức thư của Bác,
khi thì đọc cùng gia đình, khi thì đọc cùng anh em đồng nghiệp, không lần nào
không bồi hồi trước tình cảm mênh mông của Bác. Đây cũng chính là niềm an ủi và
khích lệ giúp ông hoàn thành những trọng trách được giao, đóng góp được một phần
nhỏ của mình cho cách mạng.
Sau
năm 1954, Bác sĩ Vũ Đình Tụng và gia đình lại trở về sống ở Hà Nội. Năm 1973
ông đột ngột qua đời, không dặn dò gì lại. Thế nhưng, như có linh cảm về sự ra
đi đột ngột này, mấy tháng trước ông đã trao lại bức thư của Chủ tịch Hồ Chí
Minh cho con trai cả và nói: "Đây là của báu của gia đình, nhưng
cũng là vật quý của dân tộc, cha trao lại cho con cất giữ cẩn thận, chu đáo. Lá
thư riêng này mang nặng tình cảm của cả núi sông, của lịch sử đấy con ạ".
Ngày
10 tháng 3 năm 1985, Anh Vũ Đình Tuân là con trai cả của Bác sĩ Vũ Đình Tụng đã
mang bức thư tặng cho Bảo tàng Hồ Chí Minh để phục vụ cho khách tham quan
nghiên cứu và học tập.
Về bác sỹ Vũ Đình Tụng:
Năm 1944, ông là
một trong những người sáng lập và ủy viên Trung ương Tân Việt Nam hội (tiền
thân Đảng Dân chủ Việt Nam).
Trong Cách mạng tháng Tám năm 1945, ông là thành viên trong các tổ
chức hoạt động chính trị xã hội, là Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ Việt Nam đầu tiên và lâu nhất (1946 - 1973),
Giám đốc Nha Y tế Bắc Bộ kiêm Giám đốc Nha Y tế Trung ương.
Khi thực dân Pháp
tái chiếm Hà Nội, ông tản cư ra vùng tự do tham gia kháng chiến suốt 8 năm
(1947-1954). Năm 1948, ông cùng với Giáo sư Tôn Thất Tùng, bác sĩ Hồ Đắc Di tổ chức, giảng dạy tại Đại học Y
khoa kháng chiến tại Chiêm Hoá, Tuyên Quang (Việt
Bắc).
Năm 1947, ông được
cử giữ chức Bộ trưởng Bộ Thương binh - Cựu binh. Đến năm 1959 ông thôi nhiệm vụ
Bộ trưởng khi Bộ Thương binh giải thể. Ông là vị Bộ trưởng được Bác Hồ luôn tin
tưởng, quý mến, kính trọng.
Ông tham gia nhiều hoạt
động chính trị xã hội, là Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam,
Ủy viên Ban Việt kiều Trung ương, Phó Chủ tịch Ủy ban Bảo vệ hòa bình thế giới của Việt
Nam, Ủy viên Ủy ban Đoàn kết
Công giáo Việt Nam.
(Nguồn: Lược trích ở đây)
Tút cho ngày 27/2: Người Công giáo hãy học bác sỹ Vũ Đình Tụng phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân.
Reviewed by Sân Đình
on
02:40
Rating:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét