NGỒI XỔM
Nguyễn Hoàng Đức |
Dù rằng, nước nhà
thuộc nền văn minh lúa nước, nhiều nơi sình lầy ẩm ướt, nên dễ sinh thói quen
ngồi xổm, nhưng người Việt cũng rất lên án, chê bai kiểu ngồi này...
Ảnh minh họa
Con
người đẹp nhất là danh dự và kiêu hãnh, vì thế trái nghịch với nó là thói tự
ti, nô bộc. Hiển nhiên, thói quen trông hèn yếu nhất của con người, như triết
gia Mauss bàn về các “kỹ năng của cơ thể” mà chúng ta đã bàn là “ngồi xổm”, tức
không có ghế, cũng chẳng có bàn.
Không có ghế là chưa
xác định cho mình một chỗ ngồi. Không có bàn thì chưa có chỗ viết – cũng khó mà
có trí tuệ.
Về điểm này, người Anh
gọi các ngài chủ tịch, người phụ trách diễn đàn, người ở ngôi cao là Chairman
(che-men). Nó được ghép từ hai chữ “chair” – là ghế ngồi, và “man” là người.
Người Việt theo lối Hán tự cũng gọi những người đó là “Chủ tọa”. Nghĩa “chủ” –
là ngôi vị trên - làm chủ, “tọa” – là ngồi.
Một cách rất căn bản,
triết gia Hegel đã bàn, và gọi thẳng ra: cách ngồi không có ghế ngồi của bất kỳ
ai – là của loại nô lệ.
Ông phân tích: Chỗ
ngồi, như ghế lớn, ngai vàng là chỗ cho vua chúa, các ông chủ ngự trị. Người
càng quyền cao chức trọng thì càng phải có chỗ ngồi đường bệ, đàng hoàng. Và
người ngồi trong ghế nhà mình bao giờ cũng tự tin hơn ngồi ghế nhà người khác,
vì lúc đó ta là chủ nhà ta.
Vậy thì, trái lại, hạng
ngồi xổm, có thói quen ngồi xổm, nhấp nhổm nửa đứng nửa ngồi, là hạng nô lệ,
tranh thủ bán ngồi – bán đứng, còn lo chân chạy cho chủ. Và vì mình chỉ là hạng
người dưới làm công nên không thể dám ngự trên ghế.
Ngồi bệt, dù không có
ghế, vẫn còn hơn ngồi xổm, vì người ta vẫn dám tìm cho mình một chỗ ngồi trên
mặt đất. Và khi ngồi bệt người ta nghỉ ngơi thực sự hơn, tự tin hơn.
Người phương Tây, khi
không có ghế, họ thường ngồi bệt, hay ngồi xổm chân cao – chân thấp, chứ không
ngồi đều kiểu “hai chân ếch”. Và khi nhìn thấy ai ngồi xổm, họ rất sợ.
Nhiều đoàn đi làm việc
ở nước ngoài, các vị đại sứ ở nước ngoài mở đầu còn phải dặn mọi người rằng, đi
đâu, tối kỵ ngồi xổm trước mặt người nước ngoài. Đặc biệt là ở những nơi công
cộng.
Một lần tôi được chứng
kiến, có anh bạn thấy một người phương Tây, liền ra góp chuyện cho vui. Trong
khi mọi người đang ngồi trên những chiếc ghế nhựa ở ngoài sân, tiện thấy có một
bờ gạch xây để đặt cây cảnh, anh ta trèo ngay lên ngồi xổm – dạng háng trước
mặt mọi người.
Người nước ngoài là
một chuyên gia rất dễ tính, hay gần gũi với mọi người từ thủ trưởng cơ quan đến
cô đầu bếp, vậy mà anh ta tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Dù rằng, nước nhà
thuộc nền văn minh lúa nước, nhiều nơi sình lầy ẩm ướt, nên dễ sinh thói quen
ngồi xổm, nhưng người Việt cũng rất lên án, chê bai kiểu ngồi này. Ở một số
vùng người ta gọi là kiểu “dạng tè he” , hay lịch sự hơn là ngồi “giãi thẻ”.
Còn có hẳn câu chuyện
chê bai kiểu ngồi xổm đại loại rằng:
Bà kia ngồi trên bậc
thềm tam cấp, xổm, dạng tè he băm bèo thái rau gì đó. Chợt có một sư cụ đến
chơi, bà vẫn cứ ngồi hồn nhiên như thể “trời sinh mông thì ngồi xổm”.
Thế là một con vịt đi
dưới sân thấy chướng quá bèn kêu “khẹp”, “khẹp”, “khẹp”… Ngồi vô ý, vô tứ, bản
năng đến độ, gia cầm là những thứ sống nửa hoang dã bản năng – nửa được rèn
theo điều kiện, thấy chướng quá đành khuyên “hãy ngồi khẹp chân vào”.
Ngồi xổm thế còn chưa
đủ. Ngay tại các thành phố lớn, trung tâm của kinh tế và văn hóa, có cả các quý
bà còn ngồi xổm chỗm chệ trên mặt bàn để bán hàng. Eo ơi, còn chỗ nào để bình
luận thêm.
Còn chưa hết, ở một số
vùng không chỉ có quý bà đã già, mệt rồi không giữ lễ nghi gì nữa, mà các quý
cô còn rất trẻ chèo thuyền bằng hai chân, dạng hết cỡ, phía dưới lòng thuyền có
rất nhiều quý khách là đàn ông. Còn quý cô vẫn thản nhiên cười nói, thưa hỏi,
chuyện trò như không.
Xưa kia, nhà thơ Tú
Xương thấy cảnh:
Trên ghế bà đầm ngoi
đít vịt
Dưới sân ông cử ngỏng
đầu rồng
Đã thấy xấu hổ cho
những mái đầu của đàn ông trước đàn bà. Vậy thì cái cảnh đàn ông dưới lòng
thuyền phải ngước lên, thấp hơn “dạng tè he” của các quý cô, nói chuyện không
biết có nên xấu hổ cho cả hai đằng theo cách người Việt nói: “Người dại để
trôn, người khôn xấu hổ”?
Hồi còn nhỏ lúc chiến
tranh, đi sơ tán, thấy cảnh ấy, tôi chứng kiến một người đàn ông hỏi giọng nửa
đùa nửa thật: “Cô ơi, chẳng lẽ chân duyên dáng hơn tay?”. Thì bị quý cô nàng
sồn sồn cho ngay một diễn văn “Anh người thành phố biết gì! Chèo thế này cho
tiện, vừa được dựa lưng, vừa đỡ mỏi tay”.
Trong phẩm chất văn
hóa cũng như giáo dục, người Trung Quốc rất coi khinh những kẻ tiện gì làm nấy,
họ gọi là “bọn tùy tiện”. Bởi lẽ, giáo dục là tạo ra những việc làm đẹp, những
việc đó hầu hết trái với bản năng.
Con người không thể bạ
đói thì ăn, bạ khát thì uống, bạ mót thì tè chỗ nào cũng được. Và kiểu chèo
thuyền, hay ngồi xổm cho tiện, cho đỡ mệt, dù ở trước mắt mọi người, là một
kiểu tùy tiện.
Chỉ để ý đến lợi ích
bản năng, mà bỏ qua cái đẹp của giáo hóa thuộc về xã hội. Nói vậy, ở xứ ta, cũng
có nơi như vùng Nhật Lệ chẳng hạn, phụ nữ đứng chèo đò trông rất thanh thoát và
trang nhã. Cái đẹp của cơ thể thì lộ ra, cái đẹp của văn hóa cũng được phơi
bày.
Đàn bà ngồi xổm thì đã
đành, vì phụ nữ được tạo hóa ban cho chiếc xương chậu lớn để sinh nở, nên họ dễ
có kiểu ngồi xổm để luyện cơ hông. Đằng này đàn ông mà ngồi xổm thì ngán không
thể nào tả được.
Còn ngán hơn, nhiều
anh thấy ngồi xổm, hai chân được bành ra, có vẻ oai hơn, nên anh ta thượng ngay
lên ghế ngồi xổm, ăn nhậu, chuyện trò trước mắt mọi người, trong đó có không ít
cả dân trí thức, sinh viên. Không tin? Xin mời ra quán bia, quán nước, quán ăn,
thể nào cũng được “mãn nhãn”.
NGỒI XỔM
Reviewed by Sân Đình
on
10:07
Rating:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét