Chồng và Bồ
Loan Ngẫn
Nàng hốt cmn hoảng vì sự đổ đốn của mình. Nàng có bồ. Nàng
vừa rửa bát vừa ngẫm nghĩ nàng đúng là tội đáng muôn chết. Đáng gọt gáy bôi vôi
bỏ rọ trôi sông... ai lại có bồ trong khi chồng nàng yêu nàng và chỉn chu đến
thế.
Trong muôn vàn lầm
lỗi dưới nhân gian. Cái tội cắm sừng lên đầu chồng nàng nghĩ là tội lớn nhất
của đàn bà. Đàn bà sống chết hay cay cực cũng gắng chỉ nên biết một.. thằng
chồng. Nàng cứ nghĩ thế và tự xỉ vả mình. Nàng gầy và thất thần, có một tháng
sau khi đá phải đống cứt của ông thầy dạy lái xe thôi mà nàng nom dẹt lẻn y như
con gián say thuốc xịt muỗi. Lắm lúc nàng chênh chao sợ hãi, lắm lúc lại cồn
cào nhớ nhân tình đến độ đờ đẫn.
Nàng đẹp và đoan
trang, trong khối văn phòng uỷ ban nàng là mặn mòi và điềm đạm hơn cả. Đàn bà
đã dại thì không phải chỉ muốn dại mươi mười lăm phút mà muốn dại cả đời.
Anh thầy dạy lái xe của nàng chắc hẳn quá siêu cao thủ. Hắn thấy
nàng nhu mì và điềm đạm. Nhìn vào mắt nàng anh thầy biết ngay chả có thằng đàn
ông nào tìm ra lối đi vào tim nàng nếu buông lời tán tỉnh.
Có những đêm nằm
bên chồng mà nàng cồn cào nhớ tình nhân. Ai bẩu yêu là sướng là sai về cơ bản.
Nàng luôn dằn vặt và tự xỉ vả mình. Nàng thấy có lỗi với chồng và con bé con
đến vô cùng. Nàng cố gắng cự tuyệt tình cảm hư đốn thì trong tâm nàng lại nhớ
quay nhớ quắt.
Phần bản năng Con
trong nàng quả là mạnh mẽ. Nàng cố gắng gạt đi những ý nghĩ nhức nhối thăng hoa
khi nhớ lại cái cảm giác của nhân tình mà không gạt nổi. Nó cứ chuồi lên, trỗi
dậy trêu ngươi. Phần lý trí thì tổng xỉ vả rồi hùng biện để bắt nàng đi vào
ranh giới, bắt nàng đoạn tuyệt và sửa sai. Nhưng rồi cũng chính lý trí lại tự
bào chữa và thoả hiệp... nàng mệt nhoài giữa đức hạnh và bản năng.
Nàng biết lầm lỗi
lớn nhất vẫn là ở phía nàng. Nàng không cho phép thì chẳng ai chạm vào nàng
được. Nhưng cơ bản là do nàng chủ quan quá. Anh thầy dạy lái xe quả là cao thủ
khiến nàng thất thủ. Thầy khó tính và nghiêm khắc khi nàng thao tác sai. Nàng
vừa lên buồng lái thì thầy bắt xuống vì chưa đến lượt. Ba tháng thực hành chạy
xe ra đường nàng bị mắng có đến tháng rưỡi đầu. Nàng ghét, nàng bắt đầu ghét
cay ghét đắng cái mặt anh thầy thì cũng là lúc thầy chuyển trạng thái. Thầy ân
cần chu đáo hơn, nhẹ nhàng và tận tình hơn. Thế rồi một hôm nàng ốm, ốm quá mà
sắp đến ngày sát hạch. Thầy bổ túc riêng cho nàng cả buổi, thầy ân cần và chu
đáo hơn cả một người yêu..
Tin nhắn hàng ngày
giống như một thói quen. Và nàng ngã lòng tự lúc nào không biết. Nàng thấy
thiếu, thấy trống vắng và thấy lại si mê...
Chỉ một cử chỉ anh
thầy kéo cổ áo thun rộng ra để luồn cái bật lửa vào tránh gió rồi châm thuốc lá
cũng khiến nàng chao đảo. Người đâu mà menly bằng cả một tá các liền ông...
Những nụ hôn và cả
cách đưa nàng lên những cung bậc thăng hoa nữa. Trời ơi yêu mà khổ thế này sao
thiên hạ cứ bảo muốn bổ thì yêu...
Ngày mai, ngày mai
thôi nàng sẽ bỏ nhân tình. Ừ nay mai thôi và nàng đang cố gắng.
Nàng gọi điện cho
chị bạn. Ít nhất nàng phải nói ra, nàng cần có người đủ sáng suốt và độ lượng
để mắng nàng, để nói cho nàng thấy sai thậm chí cười chê thói hư thân mất nết
của nàng để nàng tỉnh ngộ.
Chị bạn lắng nghe
nàng nói từ đầu đến cuối chẳng nói một câu nào. Thỉnh thoảng lơ đãng ngắm nhìn
bóng nắng luênh loang trên cỏ. Cuối cùng chỉ thốt mỗi câu:
- Ôi cuộc đời, âu
cũng là cái liễn. Trượt tay thì liễn vỡ cũng giống âu thôi....coi như một tai
nạn đi, một lần giẫm phải con bò nẹt chuối. Vừa nhức, vừa đau, vừa sợ mỗi lần
xoa vào vết ngứa ấy. Muốn quên nó đi cho đỡ phải thấy ghê sợ nhưng nó không
quên được cứ phải xoa vào, vì có soa vào mới thấy bớt nhức ngứa và sướng sướng!
P/s. Âu cũng là cái
liễn
Chồng và Bồ
Reviewed by Diệp Hoa
on
02:47
Rating:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét