30/4 VIẾT VỀ “CUỐC HẬN” ?
Chúng ta đã biết, hận là giận, là oán hờn đối với kẻ đã
phụ bạc mình. Hận thường dẫn đến những hành động tiêu cực tự an ủi, cam chịu;và
thường không có động cơ phản kháng mạnh mẽ. Kẻ hận tình thì lang thang buồn bã
có khi quẫn trí tự tử, kẻ hận đời thì sống buông thả không cần đến ngày mai.
Vậy thì tại sao có người lại dùng chữ “hận” để diễn tả
nỗi niềm của mình mà không phải là “thù” ? . Tại sao các anh gọi ngày 30.4 là
“quốc hận” mà không phải là “quốc thù”? Phải chăng các anh không có ý định trả
thù?
Không phải như vậy, các anh ấy rất cay cú, luôn nung nấu
ý định trả thù, các anh từng thề không đội trời chung, nhưng hơn ai hết các anh
biết rằng không thể làm được. Vì yếu đuối và bất tài hầu như chỉ biết cầu xin
vào sự thương hại của Mỹ, cho nên bất cứ ai, bất cứ hành động nào, bất kể phe
nhóm nào đối lập với VN là được các anh ủng hộ, kích động và tiếp tay dù đó là
kẻ thù nguy hiểm của dân tộc kể cả Trung quốc hay Pol Pot, miễn là nói xấu được
CS các anh bất chấp là máu hay những gì bẩn thỉu nhất cũng cố ngậm mà phun vào
cho bằng được, bất kể vụ công hàm 1958 hùa theo tụi Bành trướng hay vụ thảm sát
Ba Chúc ...
Người CSVN nói họ “căm thù giặc” chứ không bao giờ nói
“hận giặc” cả. Cũng chính vì lòng căm thù giặc mà họ dễ dàng truyền lửa cho
người dân và biến nó thành sức mạnh vô biên. Kẻ thù chính của họ được xác định
từ đầu và xuyên suốt cuộc chiến tranh giành độc lập là quân xâm lược. Quân xâm
lược họ phải đối đầu là đế quốc Pháp rồi đến Mỹ. Các chế độ của các anh phục vụ
cho hai đế quốc này chỉ là một bộ phận của quân xâm lược, các anh chỉ là mục
tiêu thứ yếu, đánh đuổi được quân xâm lược thì những kẻ phục vụ chúng cũng phải
chết theo và lịch sử đã chứng minh đúng như thế.
Các anh rất muốn nhưng không thể sử dụng lòng căm thù
CSVN của mình để kích động người dân cho mục tiêu lật đổ chế độ vì người dân
không hề căm thù CS như các anh tưởng tượng. Những gì các anh nói về sự căm
phẫn của người dân đối với CS chỉ là sự tưởng tượng giúp các anh vuốt ve nhau
mà thôi. Thế nên mấy chục năm qua các anh chỉ biết “hận” với nhau năm này qua
năm khác. Hàng năm nỗi hận của cờ vàng được nâng lên hàng “đại lễ” để cùng hận
với nhau và cùng nhau gợi lại những nỗi niềm cay cú.
Ba mươi tháng tư
Ngày này nhiều năm trước các anh ai cũng chung tâm trạng
là phải chọn con đường tẩu vi thượng sách, phải tẩu thật nhanh đừng để lọt vào
tay VC. Những anh không có cơ hội để tẩu thì đành phải mướt mồ hôi ngồi ôm canh
cánh bên lòng nỗi lo sẽ bị Việt cộng trả thù.
Ngày ấy các anh vẫn chưa dám hận, các anh chỉ lo, vì nỗi
lo sinh tử nó to ngất. Các anh mất ăn mất ngủ chỉ cầu mong có phép mầu làm cho
Việt Cộng nó gia ơn tha mạng.
Làm sao không mất ăn mất ngủ cho được khi còn quyền lực,
VC lọt vào tay các anh, khó ai toàn vẹn hình hài. Các anh đã khoái trá dùng
nhục hình để hành hạ họ. Các anh vặn răng người ta, đập gẫy chân người ta đập
nát các ngón tay người ta. Các anh nung sắt đỏ dí vào người, cắt vú xẻo thịt,
tra lươn vào âm đạo người ta thì thử hỏi khi họ tóm được các anh, họ phải làm
gì để lấy lại công bằng đây. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi các anh đủ đái ra máu.
Các anh lại còn được đám Tâm lý chiến tuyên truyền rằng
rằng Việt Cộng vô cùng dã man tàn ác, uống máu dân lành. Như thế thì phen này
làm sao nó tha cho các anh được, số phận cá trên thớt của các anh mười phần hết
chín phần toi . Cái sợ nó làm cho các anh teo cả bugi thì làm gì còn chỗ đâu
cho cái hận. Ngoài những anh may mắn bỏ chạy được, anh nào còn kẹt lại thì
không còn chỗ mà ẩn náu vì đâu đâu cũng có Việt Cộng, vả lại khi còn đương
quyền các anh càng to càng phách lối khoe khoang, vợ con các anh coi bà con lối
xóm bằng nửa con mắt thì ai chẳng biết về các anh, giấu đi đàng nào, du kích
địa phương, VC nằm vùng thuộc lòng thành tích của các anh thì trốn vào cái lỗ
nào bây giờ. Các anh đành cắn răng bó gối ngồi chờ số phận.
Các anh đeo lon quan càng to thì càng run càng sợ. Cái
hào khí kiêu hùng vằn vện mũ xanh mũ đỏ của các anh nó biến đâu mất cả, nó teo
tóp lại một cách thảm hại, nó mất tích chẳng còn thấy dấu vết hình hài gì.
Những anh Hắc Báo Trâu điên Mãnh Hổ bấy giờ như những con mèo ướt run lên lập
cập chỉ biết than thân trách phận và trách Mỹ.
Cái “tổ quốc – danh dự – Tránh nhiệm “ của các anh cũng
vứt hết vào bãi rác ven đường miễn là làm sao giữ được cái thân xác vẹn toàn.
Anh nào cũng cố gắng giấu được điều gì tốt điều nấy. Có anh lỡ xăm chữ “sát
cộng” trên tay chẳng biết làm sao phải lấy bùn đất trét lên, lấy băng quấn lại
mắt láo liên. Cứ như thế, ngày ba mươi tháng tư, các anh SỢ , LO và ĐỢI . Các
anh phải cởi quần vứt ba lô giày dép súng đạn cũng là để xóa đi cái dấu vết
người lính hạng tư thế giới – Ôi chẳng nỗi khổ nào bằng.
Ba mươi tháng tư, hai triệu tàn quân và công chức phải ra
trình diện trong đó có 70 ngàn sĩ quan từ thiếu úy đến trung tướng cứ răm rắp
không một ai dám tỏ thái độ “hận” . Khi bị gọi trình diện anh nào cũng lấm la
lấm lét xem thử anh trình diện trước bị cư xử ra sao, anh nào cũng né bàn cán
bộ địa phương vì khó giấu thân phận. Gặp cán bộ các anh lễ phép hơn cả lễ phép
với ông bà. Một trung tá lữ đoàn trưởng thủy quân lục chiến các anh tâm sự rằng
đã nghe ngóng mấy ngày nếu thấy tiếng la hét do bị tra tấn sẽ bỏ trốn, nếu
không trốn được sẽ tự sát, chứng tỏ sự căng thẳng tột cùng của các anh. Cũng
may anh này nhận ra được sự nhân đạo của chính quyền quân quản nếu không thì
lại trở thành “anh hùng tuẫn tiết của các anh rồi”
Cái lo sợ của các anh chẳng ai giống ai nhưng tựu trung
bất cứ ai từng gây tội ác trong các anh cũng hình dung và ám ảnh cái ngày Việt
Cộng nó cho đi mò tôm nó như thế nào. Bản án tử hình tự các anh phán xét và
treo lên đầu mình, treo lên đầu nhau khủng khiếp như thế thì có anh nào dám
hận.
Nhiều anh trăn trối với gia đình rằng nếu Việt Cộng nó
bắt đi thì hãy lấy ngày ấy làm đám giỗ hàng năm. Khổ nhất là những anh tướng tá
gây ra nợ máu lấy việc hành hạ tù binh VC làm thú vui thì luôn ám ảnh về cái
ngày ra đi bằng mã tấu. Thế nên một số anh chọn cách tự xử tại nhà để khỏi phải
rơi vào tay CS và để có thời giờ xin chúa ban phước lành xin lấy cái vé vớt mà
yên ổn về nước chúa. Những anh này về sau đã trở thành những “anh hùng tuẫn
tiết” của các anh đấy. Ở thế giới bên kia có lẽ các anh này đấm ngực thình
thịch mà trách mình rằng sao ta dại quá vì chúng nó có thằng nào chết đâu, lại
được Mỹ cưu mang mà chống cộng nhiều tập lây lất.
Vào trại cải tạo các anh mới thở phào nhẹ nhõm như trút
đi được gánh nặng ngàn cân. Chưa biết nó giam bao lâu nhưng chắc là được sống
rồi, và sẽ không có trò “mò tôm” như các anh từng tưởng tượng. Mừng lắm cho nên
các anh bắt đầu có nụ cười, có giấc ngủ ngon và các anh bắt đầu mơ. Khi biết
chắc rằng CS nó không trừng trị các anh như tưởng tượng thì lúc ấy các anh mới
bắt đầu yên tâm và cũng bắt đầu từ đó các anh mới cảm thấy hận chúng nó.
Gác tay lên trán trong trại cải tạo các anh không thể
hiểu nổi tại sao quân đội “hạng tư thế giới” của các anh lại có thể tan hàng
thảm bại nhanh đến thế. Các anh không tưởng tượng được là tại sao Mỹ lại bỏ rơi
các anh đột ngột như thế khi các anh đang vô cùng trung thành bảo vệ cái chính
nghĩa QG mà Mỹ giao cho như là một nghĩa vụ cao cả được Mỹ bảo trợ. Các anh
đang bảo vệ thế giới tự do cho Mỹ mà.
Tại sao Mỹ lại bỏ chạy bỏ lại các anh như thế . Một siêu
cường như vậy lẽ nào lại bị "bọn thổ phỉ ốm đói" như thế đánh bại
thảm hại tống cổ về nước cấp tốc thế hay sao? Tai sao? Tại sao ? Đầu óc nô lệ
của các anh không bao giờ hiểu được.
Có rất nhiều cuộc hội luận của các anh về lý do tại sao
“mất nước”. Cho đến ngày nay tài liệu tham khảo về cuộc chiến VN dẫy đầy nhưng
không không anh nào nhìn ra được thân phận nô lệ của mình. Các anh vẫn cho rằng
các anh là tiền đồn của thế giới tự do chiến đấu để bảo vệ nó ngăn chận sự bành
trướng của CS. Mỹ chỉ là đồng minh giúp các anh thực hiện sứ mạng của mình.
Các anh lờ đi cái thực tế rằng quyền lực của Mỹ có thể
sai khiến các anh và có quyền bắt các anh phải chết. Tiền bạc của Mỹ phát cho
các anh không phải vô điều kiện mà là để phục vụ cái lợi ích của Mỹ, khi không
đạt được mục đích các anh không còn giá trị. Các anh luôn mồm than vãn rằng “Mỹ
bỏ rơi” mà không ý thức được rằng Mỹ đã vứt đi như một món đồ không còn sử dụng
được.
Cái lý tưởng các anh nó vô cùng đơn giản . Các anh được
mô tả như những anh hùng lãng tử, các anh được nhồi sọ rằng CS theo chủ nghĩa
”tam vô” nghĩa là vô gia đình, vô tổ quốc và vô đạo. Thế nên nghĩa vụ tiêu diệt
chúng là cao cả không có gì phải lăn tăn cả.
Các anh được nhồi sọ rằng Việt cộng là bọn rừng rú răng
đen mã tấu, sa vào tay Việt cộng thì chỉ có chết. Cảnh tâm lý chiến chiếu đi
chiếu lại cho các anh xem địa chủ mà còn bị chúng chôn sống thì các anh thoát
làm sao được.
Thế nên khi không thấy bị chúng cho đi “mò tôm” các anh
mừng vô kể như được sinh ra là lần thứ hai. Không còn lo sợ mò tôm nên các anh
mới có dịp gác tay lên trán mà hận. Thế nhưng nếu nói rằng các anh hận vì nó bỏ
tù mình, hận nó đánh mình chạy như vịt, hận nó tước đoạt hết quyền lợi Mỹ ban
thì hèn quá cho nên các anh phải hô hào nâng nó lên thành “quốc hận” để chứng
tỏ mình không hận vì ích kỷ nhỏ nhen mà hận vì nước mất nhà tan, vì chính
nghĩa...Ô hô!
Nước mất nhà tan là cái thực thể đau lòng của các anh
thật. Các anh chẳng cần biết cái nước VNCH của các anh nó được đẻ ra từ đâu, nó
là con của ai các anh cũng chẳng cần biết,. Các anh chỉ cần biết nhờ nó mà các
anh được ngồi trên đầu thiên hạ, nó mất đi các anh mất tất cả thì cứ thế mà hận
như một đại ca vừa mất một địa bàn bảo kê vậy. Vậy là các anh đã có ngày “quốc
hận” đến hôm nay.
Thực ra nhìn vào những hành động của các anh bao năm qua nếu
nói chính xác phải nói rằng các anh “cay cú” nó mới đúng bản chất . Cay cú chỉ
giới hạn hành động là thổ lộ cho nhau kích động nhau để rủa xả đối phương. Cho
nên gần bốn chục năm hận của các anh vẫn chỉ làm được có thế . Như thế có thể
khẳng định rằng ba mươi tháng tư năm xưa dù tổng thống các anh đầu hàng, dù các
anh phải lũ lượt rã đám, ngày ấy các anh cũng chưa hề hận, ngày ấy các chỉ anh
sợ và lo, các anh chưa hận. Khi các anh được an toàn không bị VC nó cho xuống
địa ngục thì các anh mới bắt đầu nghĩ đến cái hận.
Sang đến xứ Cờ hoa lá gan của các anh bắt đầu tươi trở
lại. Bao giờ cũng thế, các anh chỉ cảm thấy bình an và to mồm khi có Mỹ bên
cạnh. Nhờ thế mà các anh bắt đầu tụ nhau lại để nhân lên cái “hận”. Các anh mua
quần áo si đa mặc vào cho nó đỡ nhớ cái ngày nhục nhã năm xưa. Ngày xưa cởi
quần chạy các anh khấn vái đừng cho ai nhận ra mình. Quan thì chỉ nhận là lính,
lính thì chỉ nhận là dân. Ngày nay trên xứ Mỹ anh nào cũng rủng rỉnh lon lá,
lính biến tất tần tật thành quan hết, chẳng thấy anh lính nào . Các anh biện hộ
rằng các anh chưa từng có giấy giải ngũ cho nên mấy chục năm một anh hạ sĩ lên
đại tá là bình thường chẳng có gì lạ. Cứ như thế “quân lực” có quan không có
lính của các anh lâu lâu lại kéo nhau ra phố hò hét phường tuồng “hận” với
nhau.
Các anh có thói quen là cái gì có Mỹ để ý thì các anh
thích lắm cho nên các anh làm đủ cách để gây chú ý cho Mỹ. Các anh xin công
nhận cờ vàng chỗ này chỗ nọ, cắm nó khắp mọi nơi để nhắc sự hiện diện của các
anh nhưng chẳng được ai đoái hoài.
Thù thì phải trả thù, hận thì phải rửa hận Có thể nói
ngay rằng không có điều gì đau bằng hận mà phải bó tay không làm sao rửa hận
được. Muốn rửa hận các anh phải có cách để làm cho đối thủ phải đau như chính
nó làm cho mình. Vậy mà bao nhiêu năm rồi các anh mỗi ngày mỗi đau thêm trên
đường rơi dần xuống địa ngục vì tội phản quốc mới đau.
Thông thường trên thế gian này cái gì người ta không rửa
được thì người ta còn có cách khác là “chùi” nhưng đối với cái “hận” của các
anh thì bó tay, chẳng thể nào chùi cho nó bớt hận được. Rõ khổ!
BT
Theo XLV
30/4 VIẾT VỀ “CUỐC HẬN” ?
Reviewed by Diệp Hoa
on
03:50
Rating:

1 nhận xét:
Bọn vong nô
Đăng nhận xét