Thành Lộc nên tự giác trả lại danh hiệu NSƯT!
Đôi Lời Với NSƯT Thành Lộc (Cũng Như Nhiều Nghệ Sỹ Khác)
Điều đầu tiên là tôi thiết nghĩ anh nên tự giác trả lại
danh hiệu NSƯT, nếu trong người anh còn sót lại chút lòng tự trọng nào đó thì
hãy làm điều đó ngay. Là người, có sai có sửa thì mới đáng trân quý còn miệng
mồm lẻo mép, lừa lộc, đã sai còn cố lấp liếm cái sai thì thật đáng khinh. Anh
càng lấp liếm thì lại càng lộ ra bản chất con người anh như thế nào mà thôi.
Hôm nay khi nghe tin về anh. Tôi liền tìm hiểu. Search
facebook thì chỉ thấy duy nhất một tài khoản face tên Nguyen Thanh Loc và qua
tìm hiểu thì tôi có những bức hình phía dưới, cho dù anh có xóa, hay để chế độ
bạn bè thì tôi vẫn có được. Mặt Trời soi sáng sự thật, anh che dấu được sau?
Việc xấu xa anh làm hôm nay thì rồi có ngày cũng phải phơi bày thôi. NSƯT là
một danh hiệu quý, là sự công nhận những nổ lực và cống hiến với bao nước mắt,
mồ hôi và cả máu của người nghệ sĩ. Khi đã nhận danh hiệu đó rồi thì phải sống
sao cho xứng, mang tư tưởng sao cho xứng chứ ko phải thế nào cũng được như hạng
“xướng ca vô loài”. Đặc biệt là NSƯT của Việt Nam. Anh mang danh hiệu đó rồi
anh có nhớ về Văn Cao, về Trịnh Công Sơn, về Lưu Hữu Phước… những con người mà
lời ca tiếng hát của họ ko chỉ là những nốt nhạc, những câu chữ mà còn chứa
đựng trong đó là tình yêu quê hương đất nước, ý chí bất khuất của dân tộc, là
xương máu của hàng triệu người con đã ngã xuống cho những khúc ca bi tráng. Anh
có nhớ về họ rồi tự thấy xấu hổ về bản thân hay ko hở con người đang liếm danh
nghệ sĩ, liếm danh danh hiệu NSƯT?!
Tôi viết bài này. Tôi nói những lời này và kèm theo lời
thách thức anh rằng: Nếu anh bảo tôi đang phỉ báng, bôi nhọ anh thì anh có thể
đâm đơn kiện. Việt Nam là đất nước Pháp quyền và Pháp luật luôn công bằng.
Bây giờ là tháng 5/2017. Vậy là cũng sắp đến ngày của Mẹ
(chủ nhật thứ 2 của tháng 5). Ôi. Đất nước này bao người con đã ngã xuống để
rồi chúng ta gọi những người Mẹ có con hy sinh vì đất nước là Mẹ Việt Nam Anh
Hùng. Nhiều ko đếm xuể đấy anh àh. Danh hiệu thể hiện sự ghi công, sự đền ơn
đáp nghĩa và cũng là giáo dục cho con cháu thế hệ sau này về lòng yêu nước về
tinh thần kiên gan bất khuất của những người đã ngã xuống. Nhưng những người
con có còn về được ko? Ngày Lễ ngày Tết nhà nhà con cháu về tụ hội, vui vẻ
không khí gia đình còn những Mẹ anh hùng thì một mình cùng những chén cơm cúng,
những làn khói trên bàn thờ nghi ngút.
Trong tâm khảm những người lính; họ hiểu rõ hơn ai hết về
cái giá của Độc lập Tự do, về sự cao quý khi khoác trên mình bộ đồng phục đó.
Họ được dạy dỗ kỹ lưỡng như thế nào là lòng yêu nước, đâu là những kẻ phản
động, đâu là những thế lực thù địch đang ngày đêm chống phá đất nước. Họ nhìn
về những người Mẹ VNAH, họ nhìn những nấm mộ của Ông Cha ngày trước, lòng họ
trào lên ý chí bất diệt, dù phải hy sinh xương máu như Ông Cha ngày trước thì
cũng phải bảo vệ cho được chế độ, bảo vệ Đảng, bảo vệ chủ quyền, bảo vệ nền Độc
lập Tự do trước những thế lực thù địch, trước những kẻ phản động. Họ ko cần anh
phải dạy như thế nào mới là lòng yêu nước, họ càng ko cần anh phải tiếc thương
và chia buồn cùng Mẹ của họ. Mẹ của họ cũng ko cần; bởi Mẹ của họ đang rất tự
hào về những gì con trai họ làm được, con trai họ đang khoác trên mình màu áo
lính, màu áo chiến sỹ, đang ngày đêm bảo vệ đất nước. Có câu hát: ANH THỨC GÁC
ĐẤT NƯỚC NGỦ YÊN. Tôi thì lại thấy tiếc thương và chia buồn cùng Mẹ của anh,
cùng gia đình anh khi có một người con như anh.
Anh nhìn anh xem Thành Lộc? Anh chụp ảnh với một thành
viên cộm cán của tổ chức khủng bố Việt Tân, anh bao biện anh ko biết đó là ai
mà chỉ tưởng là người hâm mộ. Ôi trời đất. Một thành viên cộm cán của một tổ
chức khủng bố mà anh ko biết, vậy anh nghĩ trong cái xã hội này, thì anh đủ
nhận thức để phân biệt đâu là đúng, đâu là sai, đâu là những người dân chân
chất đang đấu tranh vì một đất nước tốt đẹp hơn, đâu là những kẻ phản động đang
lợi dụng các danh nghĩa để chống phá Đảng, hủy hoại đất nước ko? Tôi dám chắc
rằng anh hoàn toàn ko đủ nhận thức để phân biệt những điều đó. Thế mà anh lên
facebook, anh rao giảng về dân chủ, về văn minh, về tự do, về lừa mị; rồi anh
mắng chửi những người lính, anh bênh vực những kẻ phản động; thậm chí anh còn
tráo trở một cách rất mất dạy khi tỏ ra tiếc thương với Mẹ của những người
lính.
Nói thật; thứ như anh, rác rưởi đến thế là cùng, Thành
Lộc à.
Anh yêu cái đất nước này đến thế. Sao anh ko tỏ sự thương
cảm với những chiến sỹ đang nằm viện, đang trong tình trạng cửu tử nhất sinh vì
làm nhiệm vụ; cái nhiệm vụ đối đầu với những kẻ phản động đấy. Những chiến sỹ
với súng trong tay, trang bị đến tận răng nhưng ko được nổ súng, ko đc bắn hạ.
Bởi vì sao? Bởi vì trong số những người đang kích động thì phần lớn là người
dân bị dụ dỗ, những người chiến sỹ thà hy sinh thân mình còn hơn làm đau đồng
bào. Anh nói về dân chủ, văn minh, tự do ở nước ngoài ư? Thế anh đã thấy qua
lực lượng chức năng nước ngoài làm nhiệm vụ chưa? Bắn anh nát sọ. Lôi anh như
lôi một con chó chết. Đó là thứ dân chủ, văn minh, tự do mà anh muốn những
người trẻ của Việt Nam học ư? Ôi. Khốn nạn đến thế là cùng Thành Lộc àh. Khốn
nạn và rác rưởi đến mức viết đến đây, tôi cũng chẳng muốn viết tiếp nữa làm gì.
Thôi thì để Mẹ anh dạy dỗ anh, gia đình anh dạy dỗ anh, biết đâu anh còn sót
lại chút lòng tự trọng mà trả lại danh hiệu NSƯT. Mà nhỡ như gia đình anh cũng
như anh thì thôi rồi
Thành Lộc nên tự giác trả lại danh hiệu NSƯT!
Reviewed by Sân Đình
on
08:47
Rating:

6 nhận xét:
Tôi không đồng ý với cách "soi" nghệ sỹ bằng góc nhìn cực đoan thiển cận và ác ý này.
Đối với giới nghệ sỹ phải hiểu họ để có cách nhìn khác nhân văn hơn .Cách soi này đã vô tình làm tổn thương họ và đẩy họ ra xa chúng ta.
Hãy so sánh Thành Lộc với Thu Phương ,Bằng Kiều và v..v. Những người này sinh ra ,lớn lên và thành danh hoàn toàn nhờ vào bầu sữa bao cấp của chế độ .Lại là con "nhà nòi" CM .
Vậy mà chỉ vì miếng ăn mà họ bỏ đất nước ra đi .Khi ở bên Mỹ ,họ đã làm ko ít điều phản cảm, vô ơn rất đáng phẫn nộ với đất nước .Nhưng với nhóm người này ,chúng ta lại nương nhẹ. Đã không "soi" ,ko phê phán mà còn tạo đk để họ hâm nóng ,đánh bóng hình ảnh trên các phương tiện media của nhà nước giúp họ kiếm tiền và chùi sạch những vết đen nhám nhúa trên mặt họ
Thậm chí ,Dũng "đen" chồng bé của Thu Phương vốn một thời chống Cộng điên cuồng ,nay mon men theo chân vợ về VN kiếm ăn mà còn được truyền thông o bế lăng xê . Ngay đến Đài THVN do một ông ủy viên TW Đảng làm lãnh đạo mà cũng cho hình ảnh tên chống Cộng này lên sóng (!?)
Vậy tại sao một nghệ sỹ rất được công chúng yêu mến bởi tài năng và đạo đức nghề nghiệp, một nghệ sỹ từng tuyên bố dù nghèo đói bao nhiêu cũng ko bỏ nước ra đi như Thành Lộc chỉ vì vô tư sơ xuất chút ít mà vài bạn cứ cường điệu chụp mũ phê phán ỏm cả lên ?
Lẽ nào đây chỉ là mưu bẩn nhằm triệt hạ bát cơm nhau của một băng nhóm nghệ sỹ có thế lực nào đó vì ghen ăn tức ở nhằm vào Thành Lộc ?
Xin đừng vội nhanh tay hơn não trong vụ này .Lợi bất cập hại lắm thay
Có những chuyện dù tận mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc đúng.
CHUYỆN NỒI CƠM CỦA KHỔNG TỬ
Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai học trò yêu của Khổng Tử
Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, lầm than đói khổ … Thầy trò Khổng Tử có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí; tất cả đều quyết tâm theo thầy đến cùng.
May mắn thay, ngày đầu tiên đến đất Tề, có một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo … Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi thì đảm nhận việc thổi cơm.
Tại sao Khổng Tử lại giao cho Nhan Hồi – một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất – phần việc nấu cơm? Bởi lẽ, trong hoàn cảnh đói kém, phân công cho Nhan Hồi việc bếp núc là hợp lý nhất.
Sau khi Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở nhà bếp, Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, đối diện với nhà bếp, cách một cái sân nhỏ.
Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống … thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ … Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh … rồi từ từ đưa cơm lên miệng …
Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài … ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!”
Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang rau về … Nhan Hồi lại luộc rau … Khổng Tử vẫn nằm im đau khổ …
Một lát sau rau chín. Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên; tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.
Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: “Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, may mắn làm sao thầy trò ta lại có được bữa cơm. Bữa com đầu tiên trên đất Tề làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ. Thầy nhớ đến cha mẹ thầy … cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?
Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”
Khổng Tử lại nói: “Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?”
Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”
Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”
Nhan Hồi thưa: “Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi … nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình trung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em …
Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi … bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và … thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!"
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng:
“Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!”
Em thấy cái này hay, đáng để chúng ta suy ngẫm và nghĩ về cuộc sống bây giờ . Cho nên, trước khi phán xét điều gì, nên nhìn theo nhiều góc cạnh, có những chuyện dù bạn thấy, tai bạn nghe, cũng chưa chắc đúng đó ạ. Cuộc sống muôn màu
Hiện nay rất nhiều fan hâm mộ đang tỏ ra bức xúc và đặt dấu hỏi về mối quan hệ giữa nghệ sỹ Thành Lộc với Trinity Hồng Thuận, một thành viên cốt cán của tổ chức khủng bố Việt Tân. Mong rằng Thành Lộc hãy tỉnh táo, đừng để các đối tượng phản động lợi dụng vào hành vi vi phạm pháp luật, đừng vì sức mạnh của đồng tiền mà trở thành kẻ lạc lõng trong cộng đồng, trở thành tay sai của bè lũ phản động Việt Tân
Chúng ta chưa thấy có một sự lên tiếng chính thức nào của nghệ sĩ Thành Lộc về mối quan hệ với thành viên của tổ chức khủng bố Việt Tân, hi vọng Thành Lộc sẽ cân nhắc kĩ về mối quan hệ này và có cách ứng xử phù hợp, đừng nên dính dáng gì với những kẻ phản động, những kẻ vì tiền mà phản bội Tổ quốc, phản bội lại nhân dân, vì tiền mà bán mình cho cái ác, nếu không sẽ phải trả giá trước pháp luật
Một thành viên cộm cán của một tổ chức khủng bố mà anh ko biết, vậy anh nghĩ trong cái xã hội này, thì anh đủ nhận thức để phân biệt đâu là đúng, đâu là sai, đâu là những người dân chân chất đang đấu tranh vì một đất nước tốt đẹp hơn. Thế mà anh lên facebook, anh rao giảng về dân chủ, về văn minh, về tự do, về lừa mị; rồi anh mắng chửi những người lính, anh bênh vực những kẻ phản động; thậm chí anh còn tráo trở một cách rất mất dạy khi tỏ ra tiếc thương với Mẹ của những người lính.
Anh yêu cái đất nước này đến thế. Sao anh ko tỏ sự thương cảm với những chiến sỹ đang nằm viện, đang trong tình trạng cửu tử nhất sinh vì làm nhiệm vụ; cái nhiệm vụ đối đầu với những kẻ phản động đấy. Những chiến sỹ với súng trong tay, trang bị đến tận răng nhưng ko được nổ súng, ko đc bắn hạ. Bởi vì sao? Bởi vì trong số những người đang kích động thì phần lớn là người dân bị dụ dỗ, những người chiến sỹ thà hy sinh thân mình còn hơn làm đau đồng bào. Anh nói về dân chủ, văn minh, tự do ở nước ngoài ư? Thế anh đã thấy qua lực lượng chức năng nước ngoài làm nhiệm vụ chưa? Bắn anh nát sọ. Lôi anh như lôi một con chó chết. Đó là thứ dân chủ, văn minh, tự do mà anh muốn những người trẻ của Việt Nam học ư? Ôi. Khốn nạn đến thế là cùng Thành Lộc àh. Khốn nạn và rác rưởi đến mức viết đến đây, tôi cũng chẳng muốn viết tiếp nữa làm gì. Thôi thì để Mẹ anh dạy dỗ anh, gia đình anh dạy dỗ anh, biết đâu anh còn sót lại chút lòng tự trọng mà trả lại danh hiệu NSƯT. Mà nhỡ như gia đình anh cũng như anh thì thôi rồi
Đăng nhận xét